Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cô vợ keo kiệt


 phan 8


Chương 14
 Vậy mà, những lời này nghe vào trong tai Diêu Hiểu Thư, lại giống như âm thanh từ cõi trời, côtrừng lớn mắt, nháy cũng không dám nháy nhìn anh, giống như anh đang nói ngôn ngữ của người sao hoả.
 “Hà Châu, anh bị bệnh sao?” Nói xong, cô cònlàm như thật vươn tay, ở trên trán anh thăm dò nhiệt độ.
 “Em nghe được rất rõ ràng, không phải sao?” Lần này Quan Hà Châu không cho phép cô trốn tránh, trước kia anh lo sợ quá nhiều, không cótrực tiếp làm rõ, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng, “Diêu Hiểu Thư, anh muốn cưới em!”
 Diêu Hiểu Thư cảm thấy trước mắt mình có rất nhiều ngôi sao đang loé sáng, đầu còn có chútchoáng, anh làm sao lại khác thường như vậy?Nói đều là những lời khó hiểu, anh. . . . ..đangcầu hôn cô sao?
 Trời ạ, cô thật rung động!
 “Hà Châu, anh điên rồi sao? Anh biết anh đangnói gì không?” Diêu Hiểu Thư kinh ngạc nói,“Chúng ta là anh em tốt, sao có thể kết hôn?”
 “Chúng ta không phải!” Quan Hà Châu không chút do dự phủ nhận lời cô nói. . . . “Anh cho đến bây giờ cũng không xem em là anh em tốt,cho tới bây giờ đều không có!”
 Diêu Hiểu Thư che lại cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy bị thương thật nặng, anh thế nhưng khôngxem cô là anh em tốt, chẳng lẽ anh giống như Ly Ly xem thường cô, khinh thường cô làm bạn.
 “Anh. . . . . .chán ghét em, giống như Ly Ly chán ghét em, thật sao?” Lời nói của Ly Ly làm cho cô buồn, nhưng lời nói của Quan Hà Châucàng làm cô đau lòng hơn.
 “Em là người đần độn!” Quan Hà Châu tức sắpchết rồi, hai tay mở ra, đem cô ôm chặt vào trong ngực, âm thanh dịu dàng khác thường,“Anh coi em là con gái, người con gái mọi lúc đều ảnh hưởng đến anh, người con gái bắt được lòng anh còn không biết!”
 Diêu Hiểu Thư nằm trong ngực anh, nghe mấycâu này thì mặt trở nên nóng hơn, anh. . . . .đây là tỏ tình sao? Diêu Hiểu Thư không thể tin vào tai mình, nhịp tim theo lời anh nói đập càng ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồngngực.
 Cô không có cách nào khống chế cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng, như muốn đem cô che hết.
 “Anh. . . . .” Giọng nói buồn bực trong ngực anh vang lên, “Anh có ý gì?”
 Diêu Hiểu Thư vẫn không có biện pháp tintưởng suy nghĩ của mình, ngay ngốc lại hỏi.
 “Ai. . . ..” Quan Hà Châu nhẹ nhàng thở dài,quả nhiên nói thẳng như vậy, cô vẫn nghe khônghiểu, nhất định anh phải nói ra những lời buồnnôn mới được, hít sâu, “Diêu Hiểu Thư, em cẩnthận nghe thật kỹ cho anh, những lời này anh chỉ nói một lần, sau này không nói nữa.”
 Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực nởnang của anh, nhưng lỗ tai lại dựng lên nghiêm túc lắng nghe, anh nói chỉ nói một lần, sau này cũng không nói nữa, cho nên mặc kệ thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe.
 “Em có thể ghi âm không?” Cô gái nhỏ tự cho làmình thông minh hỏi, năng lực lý giải của cô rất kém, nếu mà nghe một lần cũng không hiểu, thật sự rất thảm?
 Nghe vậy, bàn tay Quan Hà Châu không khách khí vỗ mông mềm mại của cô, cắn răng nói, “Không thể!”
 Cái đồ đần này, đến lúc nào rồi, còn nói nhữnglời nói làm người ta buồn cười.
 “Người anh yêu là em, người có cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc, đồ đần.”
 Diêu Hiểu Thư vừa nghe nói người trong lònganh là cô, trong lòng không tránh khỏi vui mừng, nhưng khi nghe lời nói phía sau, mặt liền sụxuống.
 “Sao anh vũ nhục người ta?” Bĩu môi, bất mãnkháng nghị nói.
 “Không cho. . .xen miệng vào.” Quan Hà Châumột lần nữa cắn răng gầm nhẹ, trong lòng âmthầm than thở, sao đường tình cảm của anh lại rắc rối như vậy? Ngay cả tỏ tình cũng khó khănvô cùng, “Sau này không được đem anh giaocho cô gái khác, một lần cũng không được, biết không?”
 Diêu Hiểu Thư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen của anh, ôn nhu làm lòng cô như hoà tan vào mật đường.
 “Tại sao?” Cô rù rì hỏi.
 “Anh yêu em!” Vẻ mặt Quan Hà Châu kiên định, ba chữ đó là cam kết quan trọng nhất anhnói với cô.
 “Ô ô. . . . .” Diêu Hiểu Thư khóc thành tiếng, côcũng không biết sao mình lại khóc, chỉ biết khinghe anh nói ba chữ kia, lỗ mũi liền chua xót, không nhịn được.
 Anh tại sao có thể nói những lời này? Từ trướcđến giờ tính tình anh lạnh nhạt, lãnh khốc, tạisao có thể nói ra lời nói tốt đẹp như vậy?
 “Anh. . . .anh ăn gian.” Anh thế nhưng dùng chiêu này làm cô không có gì để nói, chỉ có thểngoan ngoãn làm vợ tương lai của anh, cô căn bản không có cơ hội cự tuyệt, thật là gian xảomà, “Em. . . . .cũng không có lý do cự tuyệt.”
 Khoé mắt Quan Hà Châu khẽ co giật, cô còn muốn cự tuyệt? Cánh tay anh thu chặt lại, “Emvĩnh viễn đều không có cơ hội cự tuyệt!”
 “Hừ, em nên ghi âm lại, sau này lại không đượcnghe.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới lời nói của anh,chỉ nói một lần, vậy sau này sẽ không được nghe ba chữ này nữa rồi sao? Cô cảm thấy thật không cam lòng, mình cứ như vậy bị anh bắt nạt.
 “Hiểu Thư, còn em thì sao?” Quan Hà Châu ôm cô, trong lòng ấm áp, hạnh phúc thoả mãn nói.
 Diêu Hiểu Thư ngây ngẩn cả người, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, tình cảm cô đối với Quan Hà Châu có phải thích hay không, hoặc là so vớithích còn nhiều hơn một chút, thậm chí là rấtnhiều? Cô thật hồ đồ, từ nhỏ đến lớn, cô gặp chuyện gì người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là cha mẹ, mà là anh, ở trong nhận thức của cô,Quan Hà Châu giống như thần linh, không gìkhông làm được, không có chuyện gì làm khóđược anh.
 “Hà Châu, làm sao giờ?” Vẻ mặt Diêu Hiểu Thư như đưa đám nhìn anh, “Em không biết cảmgiác của em với anh là gì, làm sao giờ?”
 Giờ phút này, Diêu Hiểu Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ mình không chấp nhận tình yêu của anh.
 “Nhưng anh rất quan trọng với em, nếu nhưkhông có anh, em không biết mình sẽ ra sao.”
 “Nếu như anh cưới người khác, em cũng khôngcó cảm giác sao?” Quan Hà Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt cô, “Nếu như anh giốngbây giờ ôm chặt cô gái khác, cũng được sao? Nếu như anh cùng cô gái khác sinh con, em cũng không có cảm giác gì sao?”
 Từng cái nếu như làm Diêu Hiểu Thư kinh hãi, anh mỗi lần nói nếu như, lòng cô liền co lại, chỉ cần tưởng tượng lời anh nói trở thành sự thật. . . . . .Không, cô dùng sức lắc đầu, cô không cầnanh cưới người khác, cô không cần anh ôm người khác, cô không cần anh cùng người khácsinh con!
 “Không. . .không nên, đừng!” Diêu Hiểu Thư như nổi điên, liều mạng lắc đầu, “Hà Châu, em không muốn anh cưới người khác, cái gì cũngkhông muốn.”
 Quan Hà Châu cười, cười đến cực kỳ dịu dàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn mái tóc cô, “Đứangốc, anh nói thế nào, sẽ không xảy ra chuyệnđó.”
 Vào giờ phút này, cái gì cũng không quan trọng, bởi vì anh biết rõ cô gái trước mặt này yêu anh, chỉ là cô cũng không biết thôi, bộ dáng hoảng sợ lo lắng vừa rồi của cô, thậm chí mang theo vẻ mặt tuyệt vọng, đã nói lên tất cả.
 “Anh nói đó, anh tuyệt đối không được lấyngười khác, nếu không anh chính là đồ thất hứa.” Bộ dáng Diêu Hiểu Thư uy hiếp.
 Quan Hà Châu cười một tiếng, cái người ngungốc này nói gì mà lộn xộn lung tung vậy!
 “Hà Châu, em thích anh, thật!” Cô chủ động đưa tay ôm hông anh, vùi vào ngực anh, lẩmbẩm.
 Mặc dù không thể yêu anh giống như anh yêucô, nhưng mà cô nghĩ. Sau này sẽ cố gắng yêu anh, như vậy mới công bằng, bằng không chỉ có anh yêu cô, mà cô chỉ nói thích anh, vậy anhchẳng phải thật đáng thương sao.
 Diêu Hiểu Thư lòng tràn đầy thương cảm lạixuất hiện, nhất là khi Quan Hà Châu dùng loại tình cảm như vậy tấn công, cô căn bản không hềchống đỡ được!
 “Anh hiểu mà.” Quan Hà Châu thoả mãn thở dài nói, bạn tốt nói đúng, trực tiếp làm rõ so vớichuyện tính toán kỹ tốt hơn, anh cuối cùng cũngthấy hi vọng.
 “Vậy. . . .Vệ tiểu thư và Ly Ly làm sao bâygiờ?” Hai cô gái này tồn tại làm Diêu Hiểu Thư cực kỳ khó chịu.
 Hắc, trước kia cô tại sao không phát hiện, thì ra mình lại không thích hai người đó, nhưng mà,hiện tại cô không có biện pháp thản nhiên đốimặt với cô gái nào nhìn chằm chằm Quan Hà Châu, loại cảm giác đó thật là tệ hết biết.
 Thì ra là cô cũng sẽ ghen tỵ, đây không phải lànói, cô bắt đầu yêu anh sao?
 Trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất hiện tia sángmong đợi. . . . .
 “Họ cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đềcủa anh, ngược lại là em, nhìn rõ con người Vu Ly Ly rồi sao?” Quan Hà Châu nhớ tới trình độnhẹ dạ không người nào bằng của cô, nếu cô gái kia lại giả bộ đáng thương, không chừng cô lạimềm lòng, “Sẽ không phải lại bị lừa chứ?”
 “Em rất khổ sở mà.” Diêu Hiểu Thư buồn buồn nói, “Em thật sự xem cậu ấy là bạn tốt, khôngngờ Ly Ly lại đối xử với em như vậy, nhưng mà,em cho dù lương thiện bao nhiêu, cũng khôngcho cậu ấy gạt em, lợi dụng em lần nữa, cậu ấykhông để ý đến tình nghĩ nhiều năm, nói với em những lời ác độc.”
 “Không cần đau lòng, cô ta không đáng.” Quan Hà Châu dịu dàng nói với cô, “Em rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, không cần thay đổi.”
 Anh hi vọng cô mãi mãi luôn đơn thuần lươngthiện, bởi vì Diêu Hiểu Thư như vậy là đẹp nhất, cũng đáng yêu nhất, làm anh động lòng.
 “Có thật không?” Cô đưa gương mặt nhỏ bé lên nhìn anh, cười hỏi.
 “Dĩ nhiên.” Quan Hà Châu khẳng định, sau đó chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ngậm đôi môi mềm mại của cô, “Em như vậy là đẹp nhất.”
 Lời nói tràn đầy tình cảm truyền vào trong tai Diêu Hiểu Thư, trong nháy mắt cả gương mặtcùng gò má cô đều đỏ hồng, ngay cả vành taitrắng nõn mê người cũng đổi thành màu hồng, tất cả đều lọt vào trong mắt Quan Hà Châu, quả thật là hấp dẫn chí mạng, tuyệt đối hấp dẫn!
 “Hừ, Quan Hà Châu, em không biết anh cũng sẽnói lời ngon ngọt như vậy.” Diêu Hiểu Thư liếcnhìn anh, trên mặt đều là bộ dáng không dámtin, “Có phải bộ dáng nghiêm chỉnh trước kia của anh, đều là gạt người?”
 “Ha ha, có phải không?” Quan Hà Châu không ngại cô chỉ trích, “Thật là đáng tiếc, em không có cơ hội hối hận.”
 Nói xong, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi cạy ra hàm răng chui vào cùng lưỡi cô dây dưa, cảm giác rung động làm tâm bọn họ cùng hoà vào một nơi, đôi tay DiêuHiểu Thư tự giác vòng qua hông anh, nhiệt liệthưởng ứng nụ hôn của anh.
 “Ưmh.. . . . .”
 “Hiểu Thư, em là của anh, vĩnh viễn đều nhưvậy, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.”Quan Hà Châu nghiêm túc nói với cô, “Đối với em, anh sẽ không buông tay, cho nên em cũng không cần suy nghĩ.”
 Diêu Hiểu Thư không ngờ anh sẽ nói ra nhữnglời bá đạo và thâm tình như vậy, lòng cô ngọt như mật, trời ạ, cô cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường, không chân thật.
 Đôi tay Quan Hà Châu giữ chặt eo thon của cô, kéo cô vào trong ngực anh, sau đó song song ngã ngồi trên ghế sofa, Diêu Hiểu Thư giạngchân trên người anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấyđôi mắt nóng rực của anh, mặt cô liền đỏ bừng, tầm mắt xẩu hổ nhìn sang hướng khác, khôngdám nhìn thẳng mắt anh.
 “Ha ha.” Cô gái này luôn luôn ngơ ngơ, thần kinh đanh thép, không ngờ vẫn không thoát được xấu hổ trong chuyện này.
 Nhưng bộ dáng ngượng ngùng của cô, làm anh vô cùng động lòng, cơ hồ khống chế không được dục vọng của mình, kéo đầu cô xuống, hunghăng hôn mút môi cô, cuồng dã hấp thu ngọtngào, bàn tay cũng không rãnh rỗi, nhanh chóng lột quần áo cô, chỉ hai ba lần liền đem cô lộtsạch, trần truồng giạng chân trên người anh.
 “Không công bằng.” Có lẽ sau khi nói rõ tình cảm, Diêu Hiểu Thư không còn thận trọng nhưtrước, không phục đưa tay muốn xé rách quầnáo của anh.
 Hừ, cô đều trống trơn rồi, anh còn chỉnh tề nhưvậy, thật sự là quá ghê tởm, cô cũng muốn xemanh mất khống chế, mất đi bộ dáng tỉnh táo,nghĩ như vậy, trong đầu cô liền thoáng qua mộtý niệm to gan.
 Tính tình của cô nói là làm, cô to gan cởi quần áo của anh, giống như trước kia anh làm với cô, cúi đầu dùng sức hôn môi anh, giống như đứa békhông biết làm sao, dùng sức gặm cắn.
 Quan Hà Châu thấy cô chủ động như vậy, trong lòng liền hưng phấn, nhưng việc làm kế tiếp của cô, làm anh dỡ khóc dở cười, cái đồ đần này lạivuốt ve loạn xạ trên người anh, lại dùng lực gặm cắn môi anh, đáng sợ hơn là anh khẽ cắn bộ ngực cô còn cô lại gặm cắn ngực anh, a, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không phải vì dục hoả toàn thân mà chết, mà là bị cô cắn đau mà chết.
 “Anh làm.” Anh lấy lại quyền chủ động, đổikhách thành chủ, dùng sức mút vào bộ ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn ở trên đỉnh núi tuyết lượn vài vòng, làm Diêu Hiểu Thư khẽ run.
 “A.. . . . . .nha. . . . .” Lý trí Diêu Hiểu Thư bởi vì anh trêu đùa, càng ngày càng rời xa, chỉ cóthể theo bản năng cảm nhận và phản ứng vớinhiệt tình anh mang tới.
 Bàn tay to của anh đi tới trước ngực cô, xoa bópbộ ngực mềm mại êm ái, lòng bàn tay cảm nhận được tự tinh tế của cô, thỉnh thoảng lấy hai ngóntay kẹp chặt đỉnh núi mềm mại đỏ hồng bóp nặn.



 Chương 15
 Ngực cô bị bàn tay thuần thục của anh vuốt ve rồi từ từ đi xuống, ngón tay thon dài lướt quaphần bụng mềm mại tinh tế, anh đẩy ra hai chântrắng noãn, trước mắt liền hiện ra vùng đất ấm áp mê người, anh chạm tới địa phương trắng noãn mềm mại ướt á, biết cô vì anh đã chuẩn bịsẵn sàng.
 . . . . . .
 Kích tình qua đi, Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư thật chặt, mà Diêu Hiểu Thư sớm đã mệtmỏi đến không còn hơi sức, gối đầu trên ngựcanh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực.
 Diêu Hiểu Thư chưa từng nghĩ, thì ra là nằmtrong ngực anh lại thoải mái như vậy, từ trướcđến nay lòng cô luôn bình tĩnh, Quan Hà Châugiống như mọc rễ bám chặt, tồn tại trong lòngcô, giúp cô không sợ hãi, chỉ có an tâm.
 “Nghĩ cái gì?” Quan Hà Châu ôm cô, để cô tựavào lồng ngực mình, bàn tay ở trên gò má êm áicủa cô vuốt ve, thỉnh thoảng cầm lọn tóc cô quấn quanh ngón tay mình, thật thoải mái.
 “Em phát hiện. . . .em hình như không biết gì về anh.” Diêu Hiểu Thư trầm mặc hồi lâu, mớichậm rãi nói ra câu này, “Quan hệ của chúng takhi nào thì trở thành người yêu vậy?”
 Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư còn mơ mơ màngmàng, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian nàylàm nàng cảm thấy là lạ, giống như chuyện lừagạt, lòng cô có chút lo lắng, đầu cũng hơi chóngmặt, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
 Hơn nữa cho đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới biết, mình không hiểu rõ người đàn ông cùngmình quan hệ thân mật này, mặc dù bọn họcùng nhau lớn lên, nhưng cô hoạt bát hiếu động,thích chạy nhảy bên ngoài, rất ít khi cùng anh chung đụng.
 Phải nói thời gian hai người chân chính tiếp xúclà khi họ chuyển ra ngoài ở chung, dù là như vậy, lúc đó bọn họ cũng không thân mật lắm, qua một thời gian sau, bọn họ mới chính thức thân mật.
 Ai ngờ, cuộc sống ngày ngày trôi qua, quan hệ trai gái ‘‘tạm thời” của bọn họ, lại không giốngnhư cô vẫn nghĩ, ngược lại càng ngày càng phức tạp, mà quan hệ của hai người bọn họ, càng trở nên thân mật hơn, theo tình hình này phát triển có lẽ sẽ càng ngày càng thân mật.
 Ai, thật là khó hiểu, chuyện sao lại đi tới bướcnày? Càng làm cho cô buồn bực là từ đầu đến cuối Quan Hà Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, cứnhư gấp gáp, không hiểu chỉ có mình Diêu HiểuThư cô thôi.
 “Em muốn hiểu anh sao?” Quan Hà Châu không biết nên giải thích tâm tình giờ phút này của mình thế nào.
 Tóm lại, có chút phức tạp, bọn họ cùng nhau lớnlên, mà cô dám nói không hiểu anh, nhưng mà, trong lòng anh lại vui mừng, vui mừng cô rốt cuộc cũng muốn hiểu rõ anh, nghĩa là anh cóảnh hưởng với cô.
 “Nói nhảm!” Khoé mắt Diêu Hiểu Thư giựt lên, “Em làm sao mà không muốn hiểu anh hả?”
 Giống như nghe thấy lời nói nhàm chán của anh, Diêu Hiểu Thư tức giận trừng anh.
 “Ha ha, thật sao?” Quan Hà Châu phát ra tiếngcười trầm thấp, như gió xuân ấm áp thổi vào lòng Diêu Hiểu Thư, làm cho khoé môi của cô khẽ cong lên.
 “Đã như vậy, vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em hiểu anh.” Quan Hà Châu cúi đầu dịu dàng nhìn đỉnh đầu cô, trong mắt tất cả đều là cưng chiềumà Diêu Hiểu Thư không thấy được.
 Diêu Hiểu Thư nghe vậy, trong lòng ngọt ngào,là vì giọng nói dịu dàng, hay bởi vì giọng nói của anh tràn đầy mong đợi đây? Cô cũng không rõ, tóm lại, cô chính là vui mừng, hết sức vui mừng!
 Diêu Hiểu Thư thuộc phái hành động, nói muốnhiểu rõ Quan Hà Châu liền lập tức thi hành, sáng sớm liền rời giường, tính làm bữa sáng yêu dấu cho anh, trước kia, đều là Quan Hà Châu làm cho cô, bây giờ cô muốn làm cho anh ăn,mà cô phát hiện tài nấu nướng của anh không tệ.
 “Ha ha, mặc kệ thế nào phòng bếp vẫn là địabàn của phụ nữ, mình tuyệt đối không thể thua.”Diêu Hiểu Thư âm thầm động viên bản thân, sau khi muốn hiểu rõ Quan Hà Châu, cô cảm thấy mình lại gần anh một chút.
 Thì ra muốn hiểu một người phải dùng tâm mình đánh đổi, trước kia cô nghĩ cứ tuân theo tựnhiên, nhưng hôm nay cô mới phát hiện khôngphải vậy, nếu như mình không dụng tâm đối vớimột người, vậy làm sao sẽ hiểu rõ người đó đây.
 “Em ở đây làm gì?” Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp.
 Diêu Hiểu Thư giật mình, dao trong tay chútnữa là cắt trúng mình.
 “Đáng chết, em ở đây làm cái gì?” Trái tim Quan Hà Châu sắp đình trệ rồi, bước nhanh vềphía trước lấy dao từ tay cô, một màn mới vừarồi thật là quá nguy hiểm, “Em điên rồi sao, sáng sớm ở đây chơi dao?”
 “Em không có!” Diêu Hiểu Thư uỷ khuất nói,“Em không có chơi dao.”
 “Vậy em làm gì?” Quan Hà Châu thấy cô cầm dao, bị doạ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Không có việc gì cầm dao làm gì?”
 “Em muốn vì anh làm bữa sáng.” Diêu HiểuThư bĩu môi nói, “Trước kia đều là anh làm, em cũng muốn giúp đỡ, để cho em bộc lộ tài năngđi.”
 Quan Hà Châu dở khóc dở cười, cô còn muốnbộc lộ tài năng, “Cám ơn em. . . .em chỉ cầnngồi chờ ăn, chính là giúp đỡ tốt nhất.”
 “Anh xem thường em?” Diêu Hiểu Thư trợn tomắt nhìn anh.
 “Là xem thường tài nấu nướng của em, khôngphải xem thường em.” Quan Hà Châu kéo cô cách xa chỗ nguy hiểm, để cô đứng ở một bên, sau đó cuộn ống tay áo lên, lưu loát cầm dao bắt đầu làm việc.
 “Vậy có khác gì đâu?” Diêu Hiểu Thư theo dõi bộ dáng anh sử dụng dao, thật là đẹp trai! Cựckỳ đẹp trai!
 Ưmh, anh sao làm được vậy? Trước kia mẹ luônở bên tai cô càu nhàu anh tốt bao nhiêu, bây giờ, cô mới biết người đàn ông này thật tốt, khótrách mẹ hay nói, có rất nhiều cô dì muốn đem con gái giới thiệu cho anh, cô làm sao may mắn như vậy?
 “Hà Châu, sao anh lại thích em?” Diêu HiểuThư thật tò mò, sao nhiều mĩ nữ vậy mà anh không muốn, lại muốn mình cô?
 “Em tự suy nghĩ.” Quan Hà Châu vừa quấycháo, vừa cầm nguyên liệu thêm vào trong nồi.
 “Em nghĩ không ra.” Cô ghé vào cạnh anh, chóp mũi ngửi được hương thơm trong nồi bay tới,không tự chủ được nuốt nước miếng, “Thơmquá, em thích ăn cháo trứng muối thịt nạc nhất, còn có salad khoai tây, Hà Châu, anh thậttuyệt!”
 “Dọn chén đũa ra đi.” Quan Hà Châu khẽ mỉmcười, thấy vẻ mặt thèm thuồng của cô, bất đắcdĩ lắc đầu.
 “Tuân lệnh!” Diêu Hiểu Thư lập tức xoay người đi chuẩn bị bàn ăn.
 Quan Hà Châu đem cháo trắng đặt trên bàn, sau đó lại đi vào đem rau trộn bưng ra, nhìn thấy cô bé ngốc đó chờ không kịp rồi.
 “Ăn từ từ thôi.” Trong chén cháo vẫn còn bốclên hơi nóng, đã bị cô húp cạn mấy ngụm.
 “Chậm một chút, coi chừng nóng.” Quan Hà Châu vội vàng dặn dò.
 “Ưmh. . . . .biết, em có kinh nghiệm, ha ha.”Diêu Hiểu Thư cười hả hê, giống như đây làchuyện bình thường.
 Cô gái này, không sợ nóng sao? Quan Hà Châucười lắc đầu, đôi đũa trong tay cũng tự giác vì cô gắp chút thức ăn cô thích, để vào chén cô,Diêu Hiểu Thư không khách khí hưởng thụ sự phục vụ của anh, ăn liên tiếp mấy chén, cơ hồ đem nửa nồi cháo ăn vào bụng mình.
 Một lát sau, cô đưa tay vuốt cái bụng nhỏ hơinhô lên, thoả mãn nói, “No quá. . . .”
 “Trong tủ lạnh còn chè yến mạch em thích nhất, buổi trưa nếu đói thì lấy ra hâm lại ăn, biết không?” Quan Hà Châu thu dọn chén đũa,chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò cô.
 Đôi mắt đang híp lại của Diêu Hiểu Thư lập tứcmở ra, mong đợi hỏi, “Buổi tối anh có về ăncơm không?”
 “Có.” Quan Hà Châu không chút do dự trả lời.
 “Ừ, em chờ anh về ăn cơm.” Trong lòng Diêu Hiểu Thư âm thầm bàn kế hoạch.
 “Ở nhà thật ngoan nha.” Nói xong, Quan Hà Châu ở trên trán cô nhẹ nhàng ấn xuống một nụhôn, liền xoay người rời đi.
 Diêu Hiểu Thư nhìn quanh căn nhà, trong lòngcảm thấy thật tịch mịch, anh vừa mới đi, cô đãbắt đầu nhớ nhung rồi, tại sao lại như vậy?Trước kia cô đâu có cảm giác như thế này!
 Thì ra đây là cảm giác khi trong nhà không có ai, thật là tịch mịch!
 “Anh làm sao có thể để mình ở nhà mình ên?” Diêu Hiểu Thư tự lẩm bẩm.
 Cô không nghĩ tới từ khi bọn họ ở chung cho đến nay, mỗi ngày cô đều ở bên ngoài đến rấtkhuya mới trở về, mà Quan Hà Châu ở nhà mộtmình, cảm giác có phải hay không cũng giống côbây giờ? Hà Châu không chỉ biết nấu cơm, màtoàn nấu món cô thích, anh yêu thích cô, hiểu rõ cô, nhưng cô một chút cũng không biết anh thích gì, ghét gì. . . .Ô, cô sao có thể như vậy?
 Diêu Hiểu Thư không ngừng chán ghét mình, qua thật lâu mới lên tinh thần, chuẩn bị uốn nắnsai lầm của mình, cô xoay người chạy về phòng gọi cho mẹ Quan cầu cứu, muốn biết Quan Hà Châu thích cái gì phải nhờ vào mẹ Quan thôi.
 Buổi tối, Quan Hà Châu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm chín, anh cảm thấy kỳ lạ liền đitới phòng bếp, thấy Diêu Hiểu Thư ở trongphòng bếp chiến đấu hăng say, quần áo trên người không có chỗ nào sạch sẽ, phòng bếpgiống như chiến trường, thê thảm đến nỗi anh không nỡ nhìn!
 “Hiểu Thư?” Quan Hà Châu đứng ở cửa gọi cô, lại không dám tiến lên một bước.
 “A, anh đã về, chờ một chút, em sắp xong rồi.”Diêu Hiểu Thư phất tay với anh, một lát sau liềnbưng ra một món nhìn không ra là món gì, “Đây là món cuối cùng, có thể ăn cơm rồi.”
 Quan Hà Châu đi theo phía sau cô tới bàn ăn,nhìn từng món ăn trên bàn, liền kinh ngạc.
 “Chuyện này. . . .là em làm?”
 “Lợi hại không, tất cả đều là em làm!” Diêu Hiểu Thư ngửa cằm lên, vỗ ngực một cái, hả hê nhìn anh khoe khoang.
 “Em. . . .sao lại làm vậy?” Quan Hà Châu nhìn ra được đều là món ăn anh thích, cô gái này cố ý.
 “Đây là em tốn thời gian một ngày hỏi mẹ Quan, là dì từng bước từng bước dạy em làm, ha ha, mặc dù không nhìn ra hình dáng gì, nhưng cóthể ăn được.” Nói đến đây, giọng nói Diêu Hiểu Thư tất nhiên không thể khẳng định.
 Cô nhìn thức ăn trên bàn, không có dũng khí nếm thử, không biết anh sẽ ăn không. . . . .Vừamới nghĩ như vậy, Quan Hà Châu đã ngồixuống, cầm lên đôi đũa gắp thức ăn, Diêu HiểuThư khẩn trương theo dõi anh, loại cảm giác đógiống như đang chờ đợi quan toà tuyên bố, làmcho người ta khẩn trương không dứt.
 “Như thế nào?”
 “Ừ, nhìn không ra hình dáng gì, nhưng mùi vịkhông tệ.” Quan Hà Châu cười nói với cô, “Có tiến bộ.”
 “Có thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Hiểu Thư lập tức sáng lên, ngồi xuống cầm lên đôi đũa cũng ăn theo, “Oa, sao lại mặn nhưvậy!”
 Diêu Hiểu Thư vội vàng nhổ miếng thịt trongmiệng ra, sau đó nói với anh, “Đừng ăn nữa,mặn như vậy sao lại ăn?”
 “Không sao, lần đầu làm như vậy là tốt rồi.”Quan Hà Châu vẫn như cũ ăn món ăn cô làm.
 Lỗ mũi Diêu Hiểu Thư đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt trong nháy mắt tràn đầy, “ Cái tênđần độn này!”
 Cô đoạt lấy đôi đũa của anh, không cho anh tiếptục độc hại dạ dày của mình, “Không cho phépăn! Món ăn khó ăn như vậy, anh làm sao nuốt trôi? Mẹ Quan nói anh bị đau bao tử, em khôngmuốn anh ăn!”
 Quan Hà Châu nhìn cô, thấy cô sắp khóc, có chút đau lòng, đứng dậy kéo cô đối mặt vớimình, “Sao vậy?”
 “Em không muốn anh như vậy, không nên miễn cưỡng mình ăn những món khó ăn như vậy.”Anh thông minh như vậy, làm sao lại thích côcái người không biết gì hết? Thật thua thiệt choanh mà.
 “Đứa ngốc, anh không có miễn cưỡng, ngược lạirất vui vẻ.” Quan Hà Châu nhẹ nhàng lau nướcmắt cho cô, “Đây là lần đầu tiên em làm choanh ăn, anh rất vui vẻ, thật.”
 “Hà Châu, em thấy anh là người ngốc nhất.” Rõ ràng thông minh như vậy, sao lại thích ngườilàm gì cũng sai như cô? Diêu Hiểu Thư nénnước mắt, tức giận nói, “Anh thật thua thiệt mà.”
 “Thiệt thòi như vậy, anh nguyện ý.” Quan Hà Châu ôm cô, nhẹ nhàng an ủi, “Sau này lại cố gắng một chút, như vậy em có thể bắt được dạ dày của anh rồi, đương nhiên, không được cũngkhông sao, anh bắt dạ dày em là được.”
 “Ô, ghét, sao anh luôn nói những lời làm em muốn khóc, ghét ghét. . . . .” Qủa đấm nhẹnhàng của Diêu Hiểu Thư rơi vào ngực anh, lỗmũi ê ẩm, nước mắt sắp không nhịn được rơi xuống rồi.
 “Không sao, anh không ghét là được.” Quan Hà Châu rất thích Diêu Hiểu Thư bây giờ, tràn đầy tư vị con gái, quan trọng hơn là cô nhìn thấytình cảm của anh, hơn nữa cũng bắt đầu hưởngứng.
 Tất cả đau khổ bây giờ biến mất rồi.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .